/MUỘN/

Ngay trong cái lúc không gian như dừng lại đó, anh nghĩ, nếu mà chị yêu anh, chắc chị đã không sau lưng anh làm bao nhiêu chuyện, để đến lúc này mới nói ra cái câu đau lòng thấu trời xanh đến vậy.
Anh chỉ lắc đầu.
"Muộn rồi em."
Chuyện của anh và chị vốn đã muộn màng ngay từ khi cả hai vừa chớm có chút tình cảm, muộn cả đường đi, muộn cả lối về, muộn lời hẹn ước, muộn câu một lòng.
Muộn màng cả lời chia tay.
Muộn một chút kiên lòng để hiểu thấu.
Muộn sự vội vã.
Muộn không muốn đợi chờ.
Thế gian gian này, đến cả chị mà anh còn không thể tin, thì há chẳng phải chẳng còn có thể tin ai nữa hay sao?!
Ừ, đúng thế thật.
Em về đi. Mình như thế đủ rồi.
D u o n g M i n h T h o n g
https://goo.gl/4krKUD
Nhận xét
Đăng nhận xét