Giấc mơ

[...]

Cậu thức dậy, ý thức được rằng mình đã thức giấc, nhưng giấc mơ còn xót xa nằm đó; tim cậu còn thấy khó thở; cảm xúc còn trong từng cơ bắp tay chân; và đau lòng.

Cậu nằm yên, nhắm mắt, cố gắng cho nỗi đau chạy lại một lần nữa trong đầu, trên tay, trên da thịt, trong tim, trong hơi thở, trong lòng bàn tay và trên môi. Một vài chi tiết hình ảnh bị rơi mất mà cậu cố gắng cũng không thể nào nhớ nổi. Sau vài lần cố gắng, cậu mở mắt, ngồi ngẩn ngơ ở cạnh giường; với tay lấy cây bút trên bàn và viết lại những gì vừa trải qua.

Những dòng rất vụn.
Chiếc giường. Chiếc áo sơ mi trắng. Đôi vai. Sự nhẫn tâm. Những chạm xúc. Cái nắm cổ áo. Tiếng quát. Cái nắm tay. Đôi mắt. Cái nhìn. Những tiếng bước chân. Tấm lưng trần. Giọt nước mắt. Nỗi buồn. Sự rời bỏ. Mùi hương. Sự đau đớn. Và mất mát.

Chỉ là một giấc mơ. Cậu biết.
Nhưng cậu đang cảm giác nó rõ đến mức như thể nó vừa xảy ra đây thôi; nỗi buồn cậu đang cảm thấy là rất thật.

“Chỉ là một giấc mơ thôi mà!” - cậu viết in đậm, rồi đóng những dòng viết lại.

Vậy mà, giấc mơ buổi sáng sớm cứ thế vảng vất trong đầu cậu đến tận trưa, tận chiều, tận tối khuya. Thốt nhiên nỗi buồn cứ thế vảng vất.
Buồn nhè nhẹ. Đau lòng nhè nhẹ.
Buồn dữ dội. Đau lòng dữ dội.

Thật kỳ lạ.

Dương Minh Thông

Nhận xét

Bài đăng phổ biến