[trích “Có duyên nên gặp”]
[...]
Tú nhớ Ân đã cố hỏi mấy chuyện lung tung để bớt lạnh. Sương đêm giăng kín đường, đọng mờ cả kính xe, đọng trên cả chân mày của Tú. Giữa cái lạnh mười mấy độ, tay và người Ân run lên nhè nhẹ. Bàn tay Tú lạnh, tay Ân nhét gọn trong túi áo Tú cũng lạnh.
Tú thích tay Ân khủng khiếp. Tay Ân mềm, nhỏ nhỏ, nằm vừa trong lòng tay Tú, ngón tay thon dài dài; Tú -mỗi khi được nắm tay hay vuốt ve bàn tay của Ân - đều cảm thấy mình được an ủi, được thương và vô cùng an tâm. Có lúc Tú nghĩ, chỉ cần được nắm tay Ân, áp bàn tay đó lên cạnh má mình là Tú có thể ngủ một giấc thật ngon, thật yên bình.
“Anh nhớ Ân.”
Mắt Ân long lanh dễ chịu.
Ân không nói gì cả.
Giữa đêm lạnh, Tú hôn Ân.
...
Tú nghe mùi người thoang thoảng, thấy hơi ấm của Ân toả ra ngấm vào người mình. Giọng Ân lâu rồi Tú không được nghe, ngọt lịm.
Tú nhắm mắt. Mặc kệ xung quanh. Trước mặt Tú giờ chỉ có một thực thể duy nhất là Ân.
Môi Ân ngọt như giọng Ân nói.
Tú thấy sợ.
Sợ khoảnh khắc môi Tú lấp môi Ân qua mau, Tú sợ rồi khi môi hai đứa rời nhau, Ân sẽ như sương mờ biến mất.
Tú sợ Tú một mình.
Tú sợ những nỗi nhớ dằn vặt mình mà không cách nào Tú vượt qua được.
Ân quay lưng chạy về phía ánh sáng.
Tú như kẻ vừa đánh rơi thứ gì quý giá.
“Ân, không phải là của anh.”
[...]
Dương Minh Thông
Tú nhớ Ân đã cố hỏi mấy chuyện lung tung để bớt lạnh. Sương đêm giăng kín đường, đọng mờ cả kính xe, đọng trên cả chân mày của Tú. Giữa cái lạnh mười mấy độ, tay và người Ân run lên nhè nhẹ. Bàn tay Tú lạnh, tay Ân nhét gọn trong túi áo Tú cũng lạnh.
Tú thích tay Ân khủng khiếp. Tay Ân mềm, nhỏ nhỏ, nằm vừa trong lòng tay Tú, ngón tay thon dài dài; Tú -mỗi khi được nắm tay hay vuốt ve bàn tay của Ân - đều cảm thấy mình được an ủi, được thương và vô cùng an tâm. Có lúc Tú nghĩ, chỉ cần được nắm tay Ân, áp bàn tay đó lên cạnh má mình là Tú có thể ngủ một giấc thật ngon, thật yên bình.
“Anh nhớ Ân.”
Mắt Ân long lanh dễ chịu.
Ân không nói gì cả.
Giữa đêm lạnh, Tú hôn Ân.
...
Tú nghe mùi người thoang thoảng, thấy hơi ấm của Ân toả ra ngấm vào người mình. Giọng Ân lâu rồi Tú không được nghe, ngọt lịm.
Tú nhắm mắt. Mặc kệ xung quanh. Trước mặt Tú giờ chỉ có một thực thể duy nhất là Ân.
Môi Ân ngọt như giọng Ân nói.
Tú thấy sợ.
Sợ khoảnh khắc môi Tú lấp môi Ân qua mau, Tú sợ rồi khi môi hai đứa rời nhau, Ân sẽ như sương mờ biến mất.
Tú sợ Tú một mình.
Tú sợ những nỗi nhớ dằn vặt mình mà không cách nào Tú vượt qua được.
Ân quay lưng chạy về phía ánh sáng.
Tú như kẻ vừa đánh rơi thứ gì quý giá.
“Ân, không phải là của anh.”
[...]
Dương Minh Thông
Nhận xét
Đăng nhận xét