Phố thở dài.

Lang thang fb, vô tình thấy ấn tượng với cái tên Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu. Nghe là lạ và tò mò. Hì, Fb lạ, tò mò đọc một số note anh viết. Cảm thấy đồng cảm lạ lùng. :)


Rất thích bài thơ phía dưới: Phố thở dài. Quyết định sẽ chọn đăng những bài mà mình thích lên Blog của mình.

"Sao không thể một lần

Đến bên nhau khi gió mùa thổn thức?
Đêm co ro gối chăn gầy trở giấc
Mơ kéo gần hơi ấm vời vợi xa...

Úp mặt vào tất cả những chơi vơi...

Đêm run rẩy giấc mơ chiều ngược gió
Trăng vỡ vàng tim yêu bỏ ngỏ
Phố thở dài thương sương lạnh lòng đêm

Cố dằn lòng --- rồi mai sẽ phải quên

Như nỗi muộn phiền ẩm ướt ngày hôm qua được hong khô trước một bình minh mới
Như mảnh trăng gầy cô độc giữa vòm trời --- vẫn mang nét cười đón đợi
Giấc mơ về lấp khoảng khuyết lòng trăng...

Mà chẳng thể dối được với lòng mình

Khi đêm thành gương soi và nhắc nhớ
Sao không dám sống thật với từng hơi thở?
Mãi ngập ngừng trốn chạy phía chênh vênh...
Trên mặt ao đời -- có những khoảng sương giăng
Đừng chờ sương tan cạn ngày lơ đãng
Sao không tự mình là nắng?
Thắp thương yêu -- dẫu ấm chỉ một ngày...
Gối chăn thôi gầy và gió biết đan tay..."

NGUYỄN HOÀNG KHẮC HIẾU

Nhận xét

Bài đăng phổ biến