TIỀN


Thiệt là, có những giai đoạn mà mỗi ngày mình đều nghĩ đến tiền. Nó quấn lấy mình, mở mắt thấy, nhắm mắt thấy, đi ngoài đường thấy, về nhà thấy; vô vàn khó chịu, ám ảnh và kiệt sức.

Như hôm nay Sài Gòn mưa ngay giờ tan làm. Ướt át, và cũng khó chịu. Tâm trạng tiền bạc khiến mình nhớ đến hơn một năm trước, lúc còn ngày ngày ký tá giấy tờ cho người khác vay vài chục tỷ, vài trăm tỷ - nhẹ tênh :v

Kể chuyện nghe vui.

Nghề tín dụng ở Việt Nam, nói để cho người ngoài dễ hiểu, tức là bạn không bao giờ thiếu tiền, nhiều nữa là đằng khác; và nhiệm vụ của nghề là tìm chỗ nào cần tiền thì đưa cho người ta mượn, rồi hàng tháng lấy lãi; hết hạn cho vay thì đòi luôn gốc.

Nhưng thiệt ra cũng không đơn giản vậy. Có những đối tượng mà mình cho họ vay vài chục năm để họ đầu tư nhiều thứ - lâu dài. Có những đối tượng mà mình cho họ vay để họ mua hàng về bán - ngắn hạn.

Rồi chuyện là, có bận sáng lên Ngân hàng, sếp trực tiếp nhắn chứ mình có khách hàng cần vay 500 tỷ mua sắt thép về bán.
Gì chứ 500 tỷ thì mình có (haha). Giờ việc của mình là xem xem đầu tư vô vụ mua bán sắt thép này thì mình có mất cha nó 500 tỷ này không.

Đọc hết chồng chồng tài liệu tài chính dài như sớ táo quân của họ. Hết search google, đọc báo cáo ngành, rồi thì điện thoại gọi tứ tung hỏi thăm từ thằng làm thép, đến thằng bán thép, đến thằng đang cho vay ngành thép, vì mình xưa nay ít kiến thức về ngành thép, bỏ tiền vô thua như chơi. Lúc đó nghĩ chứ mình mà có 500 tỷ, mình thèm vào đầu tư cho tụi sắt thép này!

Cuối cùng, là vẫn đầu tư. Vẫn ký.

Áp lực kinh khủng.
Một chữ ký vài trăm tỷ đồng.
Khách mà kinh doanh tào lao, không trả được nợ thì mình tiêu chắc. Bóc lịch hoặc bồi thường cả đời. Không cố ý gây thất thoát thì cũng vô tình gây hậu quả nghiêm trọng.

Thấy ghê không?
Viết vui vui vậy chứ thiệt ra cũng không đến mức đó. Mục đích cuối cùng vẫn là kể chuyện để thấy tiền - lúc có nhiều - cũng căng thẳng, mệt mỏi dữ lắm, không thua gì thiếu tiền:))

Mà thiệt,
Nghĩ vậy, thấy được an ủi ghê.
(Haha)

Dương Minh Thông

Nhận xét

Bài đăng phổ biến