.duyên người lạ.

/Vốn dĩ, bản thân không phải là một đứa có bản lĩnh trong việc yêu một ai đó. Bằng một cách kỳ diệu mà đôi lúc, bản thân không thể vượt qua được những cảm xúc của chính mình – thứ cảm xúc vốn dĩ đã vô cùng phức tạp và khó giải thích, nay lại thêm những kẻ-người-lạ không-thể-dừng-yêu/

Có những người rất lạ.
Những ngừơi mà mình biết là nếu thời gian ở cạnh họ đủ dài, chia sẻ với họ đủ nhiều, quan tâm họ đủ sâu, song hành cùng họ đủ ngày đủ tháng, thì chắc chắn, mình sẽ yêu người ta.Vậy nên có những con ngừơi mà mình chỉ mới nhớm, đặt nhẹ chân vào bậc thềm cuộc đời họ, thì đã đành phải lùi lại, rồi buồn bã quay lưng. Bởi, mình hiểu rõ ràng rằng, việc cố tình yêu một người, để rồi cuối con đường vẫn là những ngày mưa Sài Gòn tầm tã một mình, những buồn đau không thể nói, những mong ngóng không thể giải bày, mà đôi lúc còn là niềm khó xử nhân đôi cho cả mình và cả ngừời, thì có gì hạnh phúc đâu?!

Và còn vì bởi suy cho cùng, thì có ai trong chúng ta có lỗi đâu chứ?! Những ngày ta trải qua cùng nhau, nếu có, thì mình đã sống với nhau vô cùng tử tế, đã dành cho nhau những tình cảm và quan tâm vô cùng thật lòng. Chỉ là … không thể đeo cho nhau một chiếc nhẫn đính ứoc, không thể cùng nhau bứơc vào lễ đừơng hôn lễ, không thể cùng sống dứơi một mái nhà…

Một ngày nào đó trong những ngày dài mà tụi mình cứ xớ rớ trứoc cuộc đời nhau, người nói:
“Không có duyên thiệt rồi”
“Uh. Hình như tụi mình không có duyên thiệt. Nhưng mà vậy thì sao chứ, không có duyên trời định, thì mình tự-tạo-duyên. Sợ gì!”

Rồi … có lẽ là… tụi mình không có duyên thiệt. Hay, cũng có thể, là tụi mình hổng vượt qua được cái gọi là “duyên-trời-định vốn dĩ đã vô-duyên”.

Có hay không nỗ lực tự-tạo-duyên mà đến giờ mình cũng không biết nữa. Chỉ biết là, nếu không thể cùng nhau đi xa hơn … tụi mình nên dừng lại.

Ngày xáo trộn.
Và dằn vặt bản thân.
TK. Saigon, chiều mát giữa phố và lòng đầy ắp hình ảnh một con người - 19/05/2016


Nhận xét

Bài đăng phổ biến