"Mùa Sài Gòn cần hơi ấm"

Sài Gòn không có Mùa Đông.


Bởi vậy nên, những đứa con quanh quẩn dưới mái nhà Sài Gòn vẫn cứ mong muốn một hôm giở trời trái gió, sáng thức dậy ở Sài Gòn, được khoác thêm một lớp áo, được xuýt xoa câu "lạnh ghê" rồi hít một hơi thật dài, nghe lạnh thấu tận tim. Vậy mà khoái! Khoái cái lạnh vừa đủ của Sài Gòn. Khoái cái lạnh thấy như vô lý giữa trời đất Sài Gòn rộng mà chật, nhớ mà quên, vui mà buồn, ân hận mà chưa bao giờ tha thứ này ...


Dù muốn dù không, Sài Gòn vẫn cứ ung dung một mùa mưa - một mùa nắng. Nắng thì vẫn cứ hanh hao gay gắt. Mưa vẫn cứ ầm ầm ái ố hỉ nộ. Nắng quá người ta cũng mệt, cũng la lối. Mưa quá người ta cũng than thở, cũng càu nhàu. Rồi nhớ có một năm nào đó, Sài Gòn đổ lạnh dài ngày... thì người ta bắt đầu thích thú. Vì cái gì lạ cũng hay. Đi đến đâu cũng thấy mọi người bảo tiết trời này thiệt thích, mát mẻ dễ chịu. Rồi sau đó, Sài Gòn lại bắt đầu càm ràm: cứ thế này thì Sài Gòn chẳng còn là Sài Gòn nữa, Sài Gòn là phải nắng, phải gay gắt, phải nóng, chứ mát mẻ thế này, môi nứt nẻ thế kia, trời lạnh lẽo âm u thế nọ thì ra là Đà Lạt hay Hà Nội rồi còn đâu. Nghĩ cũng lạ, làm thế nào cũng không vừa được lòng người Sài Gòn. Nhiều lúc nghĩ, chắc tại người Sài Gòn khó quá, nên không biết đường đâu mà lần giở, không biết lối đâu mà theo gót?


Rồi cũng bởi người Sài Gòn khó quá, nên tui - cái đứa con nuôi ăn nhờ ở đậu dưới mái nhà này vẫn hay gọi "Mùa đông ở Sài Gòn" là "Mùa Sài Gòn cần-hơi-ấm".


Có lần, ngồi cạnh một người thương giữa đêm Noel ở Sài Gòn. Khoảng cách đủ để người ta thấy hai con người chưa có đủ mối liên hệ nào bền chặt. Và cũng đủ để người-ta thấy mình cô đơn muốn chết giữa một đêm Sài Gòn cần hơi ấm. Người-ta hát tỷ tê "...Tình yêu đó sẽ mãi mãi không quay trở lại ... và em như cánh chim vút bay mãi nơi phương nào ... chỉ còn mùa đông vây quanh ta hát với ta rằng bài tình ca nghe ôi sao xót xa...". Nghe gió lướt qua tai, nghe tiếng hát đóng băng lạnh tanh, cả mùi tóc em cũng đóng băng trắng xóa, nghe tanh tách nứt vỡ.


Ngồi đó. Dứt đêm. Rồi em đi. Em bảo người ta chẳng bao giờ yêu mãi một người không thể và không bao giờ yêu mình. Co ro giữa một ngày Sài Gòn cần hơi ấm, hình ảnh em như viên nước đá lạnh, tan dần - nhỏ giọt. Nghe tong tong, buốt xót.


Có lần, cũng giữa một đêm Sài Gòn cần hơi ấm, mặc trên người bộ quần áo bệnh viện, lê từng bước chân đếm từng viên gạch trên nền sân. Nghe lạnh về tận đầu ngón chân út mà xót xa ngờ vực. Ngờ vực tình cảm của bản thân, ngờ vực tình cảm của người-ta.


100 viên gạch ... 200 viên gạch ... 300 viên gạch... không biết đã đếm bao nhiêu viên gạch để cố gắng cho cái lạnh lẽo ở đầu ngón chân sắp thấm vào người văng đi đâu đó mất, để thôi thấy mình cô đơn và tội nghiệp. Mùa ấy, Sài Gòn không còn đơn thuần chỉ là cần hơi ấm nữa, mà Sài Gòn lúc ấy, cần một bàn tay, cần một con người.


Có lần, giữa những ngày mùa về, dắt tay nhau trốn mùa, tìm cái lạnh ở ngoài bầu trời Sài Gòn. Nghe tim mình ướp mùi hoa, mùi cỏ. Nghe vạt áo mình còn vương vấn mùi hơi người. Nghe tiếng cười còn rộn ràng ngay trên vai. Ra là dù có ra khỏi Sài Gòn thì mùa cần hơi ấm vẫn ở đó, ngay bên cạnh, giữa xung quanh, trong lòng bàn tay. Chỉ cần xòe ra, là thấy.


Có rất nhiều lần ...


Tối nay, thấy Sài Gòn bắt đầu đón Noel.


Chợt thấy đầu mũi nồng nàn mùi mùa cũ.


Sáng, cuộn tròn queo queo trong xó xỉnh nhỏ xíu của Sài Gòn, đoán chắc mùa sắp về.


Em ngồi vắt vẻo trên ban công một ngày xưa cũ, đôi giày đung đưa quay đầu hỏi: "Anh! Mùa này, Sài-Gòn cần bao nhiêu hơi ấm?"


- Anh đâu có biết! Mà ... ngoài hơi ấm, thì có cần gì nữa không, để thức dậy rồi Anh đi tìm?!


-/ Saigon, đêm 05/12/2015, cho một mùa mới sẽ cũ /-

Nhận xét

Bài đăng phổ biến