-ĐÃ TỪNG BƯỚC QUA NHAU-

Tự thấy mình cần nói gì đó, nên tôi tự nói, rằng thì chắc là phải lâu lắm nữa, tôi mới quên được, mới có thể bình thường trở lại... mà thực ra lúc đó, trong đầu vẫn nghĩ, "cũng có thể là không bao giờ ..."
Và ...
Cô ấy cho tôi tận 10 năm để quên, để vết thương lành lặn; dù biết rằng, chưa biết ai là kẻ đau nhất sau tất cả những gì đã qua: "Từ từ, 10 năm nữa cũng chẳng muộn."

[Tôi vẫn luôn nghĩ, có lẽ, mình là đứa chịu nhiều thiệt thòi nhất đó chứ.]
---
Tôi không biết mình đã trải qua tận cùng của nỗi buồn chưa, nhưng có vẻ là chưa, vì vẫn còn mù mịt hạnh phúc. Thế nhưng, dù cho có đau lòng lắm khi nghĩ về, dù cho có phải thở dài thêm 1000 lần nữa, thì khi len vào dòng người hối hả trên đường phố Sài Gòn, tôi vẫn biết, mình đã từng yêu thương rất nhiều, và ... đã-từng-hạnh-phúc. Và vì thế giới này là nhị nguyên tất cả, nên hạnh phúc tất rồi sẽ khổ đau, vui tất rồi sẽ buồn, gặp tất rồi sẽ chia xa, ... chỉ có điều, ngày ấy, mình còn chưa hiểu được điều này, chưa chuẩn bị cho những chia xa, những đau buồn hờn giận.

26 tuổi. 
Tự cho mình được-phép-cô-đơn.

TK

Nhận xét

Bài đăng phổ biến