Chiều mưa - lung tung

Trời sắp mưa. Bên khung cửa sổ, mình ngửi thấy mùi đất, mùi hơi nước và mùi cỏ. Trời cũng vì mây đen mà tối sầm. Gió đung đưa mấy nhánh cây xào xạc trước cửa. Chợt nhớ đến bài văn thuở nhỏ rằng hãy tả lại quang cảnh trời sắp mưa. Bài văn với đầy đủ thân bài, mở bài, kết luận. Những bài văn thuở đó, từ khi bước ra khỏi trường phổ thông, mình chưa bao giờ đụng đến. Bởi lẽ những dòng văn sau này mình viết, chẳng có bài nào theo đúng chuẩn mở - thân - kết cả. Tất cả là cảm xúc thật và mọi thứ đều thật hết. Xúc cảm trôi đến đâu, mình viết đến đó. Bởi thế, đôi lúc viết xong ... không dám đọc lại :))

Trời mưa từ trưa đến chiều từ chiều đến tối và cứ thế là rả rích ...
Chưa bao giờ mình ghét mưa đến tệ như thế. Bởi cái cơn mưa bong bóng phập phồng đó dai như đỉa, cứ bám lấy mình, rồi làm xót xa mấy vết thương đã tưởng lành lặn, làm dấy cái nỗi nhớ vốn dĩ đã ở đó từ rất lâu mà ko có dịp cuộn lên, đau nhói lòng người. Lạnh làm nhớ cái hơi ấm đến là ấm từ TLTR, làm nhớ cái mùi người thơm như kẹo, thơm đến mủi lòng người, mà dù có ngửi cả trăm lần thì vẫn còn muốn ngửi nữa, ngửi nữa, và ngửi hoài ... được ôm hoài, hít hà cho đầy lồng ngực; yêu đến điên mất, cuồng mất, dại mất. Đấy, cả là do cái cơn mưa ấy cả.

Trời như giẫn dỗi gì mà mang mưa trút hết xuống trần gian
Ta đem hết yêu thương mà dành trọn nhung nhớ cho một người ...

Lâu lắm rồi ta mới lại trở lại cái cảm giác vùi đầu vào sách vở, cảm giác học ở chính cái nơi đã từng nâng ta trở thành một thằng sinh viên quèn :D ... Cái quyết tâm phải thi đậu, phải đi học cùng, phải tốt đẹp hơn cứ vây lấy bản thân, ... biết là mình cần phải cố gắng thật nhiều.

Chắc có nhiều người đã quên ta ...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến