[... Hôm nay em đã đi bộ về nhà ...]
For u : Hì, cứ vờ như em là một người xung quanh anh, vậy có lúc nào đó em phải đi bộ về nhà và nghĩ về anh như thế không hả em? ....
.
..
...
....
Hôm nay …
Em đã đi bộ về nhà …
Đường thì xa … xe thì đông … xe chạy nhiều, người ta cứ đi qua em rồi quay lại nhìn em. Hì, chắc là đang thắc mắc tại sao em lại đi một mình như thế … Mẹ bảo “Con ah, đường về nhà xa lắm …”
Đường về nhà xa. Hì.
Đường về nhà của mẹ cũng xa. Trên con đường ấy, mẹ đã đợi một người đến lâu, rất lâu … rồi thì cuối cùng dù đường xa, mẹ với ba cũng đi cùng nhau được một nửa đoạn đường … và cũng về đến nhà … ba mẹ may mắn vì trên con đường để về nhà ấy, không bị gia đình cấm đoán, không bị trắc trở yêu đương …
Nhưng con ah, đường về nhà xa lắm đấy nhé …
[ Cho những người con gái xung quanh tôi … ]
Ngược chiều xe chạy, em thấy đèn, thấy người ta như nhào bổ vào em. Hì. Loay hoay nhìn xung quanh tìm một cái dáng quen thuộc. Mong chờ ai đó chầm chậm dừng xe bên cạnh “Lên xe đi. Chở về.” …
Nhưng đường thì dài, mong chờ cũng dài …
Bàn tay nắm chặt điện thoại, mong một cái tin nhắn, nhưng nó cứ im thít.
Em sợ. Chẳng phải im lặng với chính bản thân mình là điều đáng sợ lắm sao …
Bình thường em sẽ ngồi sau lưng anh về nhà.
Dù hôm đó đường có đông thì em cũng sẽ không bao giờ cảm thấy mình lạc lõng giữa cái dòng người quá tất bật đó. Dù hôm đó trời có lạnh thì em cũng sẽ chỉ thấy ấm áp bởi lưng anh rộng, che hết gió rồi, bởi mình đang ngồi CẠNH NHAU. Em sẽ lại huyên thuyên với anh đủ chuyện trên đời. Hì, cả những chuyện linh tinh hôm nay em được nghe, hay đọc vu vơ đâu đó. Anh sẽ lại chê câu chuyện em kể chẳng có gì hay bảo em kể chuyện thấy gớm. Nhưng em biết, anh vẫn cố lắng nghe … Và đường về nhà chắc sẽ gần thêm một chút ..
Hôm nay, em đã đi bộ về nhà ..
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chầm chậm bên cạnh em “Đi không?”… có lúc em ngẩng mặt lên nhìn họ, rồi mỉm cười lắc đầu. Có lúc em vẫn lầm lũi bước, đầu lắc nhẹ. Có người đi cùng em một đoạn ngắn rồi mới chịu bỏ đi. Có người thấy em lắc đầu rồi thì đi thẳng. Chẳng có ai chịu bảo “Lên xe, chở về nè.” như anh. Em cũng chẳng muốn lên bất kì chiếc xe nào trong tất cả những chiếc xe đó. Xa lạ và vô cảm. Em lại lầm lũi …
Muốn nhắn một cái tin … như mọi khi vẫn thế, mỗi khi em buồn, mỗi lúc em chán nản … nhưng giờ em biết nhắn thế nào đây? Hì.
Em lại bước. Mấy hàng quán bên đường hôm nay em thấy rộng và đông. Vì em đi bộ. Vì em đi dưới lòng đường. Và vì em đi một mình. Thỉnh thoảng lại thấy họ bán thứ anh thích ăn. Lại muốn đi cùng anh, muốn thấy anh ngồi ăn rồi bảo "dở ẹc" hay "bình thường" với cái vẻ mặt ấy …
Đường về nhà còn xa quá.
Đường còn gập ghềnh những bình yên …
Anh ah.
Hôm nay.
Em đã đi bộ về nhà ...
[10/03/2012]
Nhận xét
Đăng nhận xét